“Chào anh!”
Tối qua em ngủ ngon chứ?”
“Anh đoán xem?”
“Cả đêm qua anh không sao chợp
mắt được.
“Còn tôi vẫn ngủ ngon lành, cớ
sao tôi phải bận lòng vì một
người đàn ông như anh chứ?”
“Anh..”
“Tiên sinh, hôm nay là ngày cưới
của anh mà lúc này vẫn có thời
gian rảnh rỗi nói chuyện với tôi
sao? Chẳng phải phong tục cưới
hỏi chỗ anh cầu kỳ lắm sao?
Nghe nói trong ngày cưới hai
người bận rộn từ sáng đến tối cơ
mà?”
“Tịnh Ngôn…”
“Hãy tập trung cho đám cưới của
anh đi, tôi đang làm việc, tôi gác
máy đây!”
Dập mạnh ống nghe xuống, Tịnh
Ngôn quay vào phòng làm việc.
Văn Thù tay cầm cuốn tạp chí
đang đứng giữa phòng thở ngắn
than dài, “Trong hàng triệu
người gặp được một người, trong
hàng triệu năm, giữa biển thời
gian mênh mông vô hạn, không
có bước nào sớm, cũng chẳng có
bước nào muộn, vừa khéo đuổi
kịp nhau, cũng chẳng có lời nào
đáng nói, chỉ có một tiếng hỏi
nhẹ nhàng, “Ồ, em cũng ở đây
à?”. Trời, thật là cảm động, thế
mới gọi là tình yêu chứ, đích
thực là tình yêu sét đánh”. Tịnh
Ngôn liếc nhìn dòng tiêu đề màu
hồng Những danh ngôn kinh điển
về tình yêu chiếm tới một nửa
trang giấy của tạp chí, cười giễu
cợt, “Ồ, em cũng ở đây à?”, rồi
đổi giọng, “Trời ạ, người tôi gặp
tại sao lại là cô cơ chứ?”.
Nhận lấy cái nhìn giễu cợt, Văn
Thù chẳng đếm xỉa, tiếp tục đọc,
“Em muốn anh hiểu rằng, trên
thế giới này luôn có một người
đang chờ đợi anh, dù ở đâu và
bao giờ cũng vậy”.
Tịnh Ngôn khó chịu ngắt lời,
“Trước đây có một cô gái tên là
Vương Bảo Xuyến rất giỏi chờ
đợi. Mười tám năm sống một
mình trong căn nhà lá để chờ đợi
người yêu. Thế mà gã đàn ông đó
lại không chết mà quay về,
nhưng trước đó đã nằm trong
vòng tay một cô nàng khác mơ
giấc mộng xuân thu, không còn
nhớ gì đến Vương Bảo Xuyến!”.
“Nhưng cuối cùng người đàn ông
đó cũng trở về đó thôi!”, Văn Thù
phản bác.
“Ôi dào, ban đầu vốn ôm hy
vọng, đến khi trở về mới biết
chân tướng, làm cho cô gái ngốc
nghếch đáng thương kia mới có
mười tám ngày đau khổ đã lăn
ra chết.”
“Hoa Tịnh Ngôn, chị có phải là
phụ nữ không đấy? Đừng có phá
vỡ những mơ mộng trong sáng
của tôi về tình yêu như thế.”
Tịnh Ngôn lắc đầu, “Thôi không
tranh luận nữa! Cô có biết ông
chủ thuê chúng ta đến đây là để
làm việc không, tốt nhất cô nên
cất quyển tạp chí đi không ông
chủ nhìn thấy thì tôi e là những
mơ mộng trong sáng của cô về
tình yêu sẽ biến thành khóc lóc
bi thương vì bị sa thải đấy”.
“Ông chủ ấy à, hôm nay là Noel,
làm việc ở đây toàn người châu
Âu, bây giờ đến một bóng ma
cũng chẳng thấy, mọi hoạt động
đều ngừng cả, ông ấy đến đây
làm gì chứ?”
“Ông ta là người Trung Quốc,
không đón Noel. Nếu không thì
tại sao chúng ta vẫn còn phải ở
đây?”
“Đó là do chị, được chưa?” Văn
Thù kêu lên, “Học viên của
chúng ta đều là những nhà quản
lý cao cấp của doanh nghiệp
nước ngoài, hiện tại tất cả học
viên đều về nước đón Noel, các
thầy cô giáo cũng nghỉ lễ, chỉ có
chị… chị… chăm sóc khách hàng
tốt đến mức Noel cũng không
thèm nghỉ, làm cho trợ lý của
chị là tôi trong dịp lễ lớn thế này
cũng phải đi làm, không lúc nào
được ngồi yên”.
Dường như Văn Thù đã nói đúng
nên Tịnh Ngôn có vẻ chột dạ,
đành nhường cô ta một bước,
“Thôi, sắp đến giờ hẹn với
Kaselin rồi, tôi phải lên lớp
chuẩn bị đây”.
Hoa Tịnh Ngôn là giáo viên dạy
lớp cao cấp, học viên đều là
những nhà quản lý cao cấp của
các doanh nghiệp nước ngoài.
Nhiệm vụ chính của cô là dạy
cho họ biết cách khắc phục
những tập quán xa lạ khi đặt
chân đến đất nước Trung Quốc,
dạy cho họ biết cách làm việc
với chính quyền, các cơ quan
hữu quan và quan hệ cấp trên
cấp dưới với người Trung Quốc.
Nói vậy cũng không thể bái phục
mưu sâu kế hiểm của ông chủ,
đáp ứng ngay được nhu cầu thị
trường, mấy năm nay kinh
doanh như diều gặp gió, khiến
bọn họ là giảng viên cũng phải
theo ông ta về nước mở công ty,
không những ai cũng rủng rỉnh
ví tiền mà còn trở thành giáo
viên khai sáng cho các nhà quản
lý cao cấp quốc tế, đi đường có
thể ngẩng cao đầu. Ngay cả
những nhân vật cao cấp nhìn
thấy họ cũng phải gật đầu chào.
Ai mà biết được từ khi nào, cấp
trên trực tiếp quản lý bọn họ lại
rơi vào tay một cô gái nhỏ đào
tạo lại chứ? Ha ha…
Kaselin là người Đức, làm việc
rất đúng giờ nên Tịnh Ngôn cũng
không thể chậm trễ. Cô bước vào
với bộ dạng mệt mỏi, chào
Kaselin bằng tiếng Đức, “Chúc
Giáng sinh vui vẻ!”.
“Chúc Giáng sinh vui vẻ, Tịnh
Ngôn!” Tịnh Ngôn luôn yêu cầu
các học viên gọi tên cô bằng
tiếng Trung Quốc.
“Hôm nay chị không về nước à?”
Tịnh Ngôn đã quen với Kaselin
được hơn một năm, cô ấy đến
Trung Quốc với người tình. Anh
ta phụ trách nghiệp vụ toàn bộ
khu vực Châu Á, có trụ sở ở
Thượng Hải, chức vụ in trên
danh thiếp cho thấy anh ta chỉ
dưới một người và trên vạn
người. Nhưng hiện giờ anh ta đã
về Đức để thực hiện nghĩa vụ với
vợ con một năm một lần.
“Điều này chắc cô cũng hiểu.”
Tịnh Ngôn mỉm cười đau khổ và
nói, “Tôi hiểu”. Cho đến lúc này,
có lẽ không ai thấm thía điều đó
bằng Tịnh Ngôn bởi hôm nay,
người mà cô yêu đang vui duyên
mới cùng một người con gái
khác.
Kaselin đau khổ nói, “Nhiều năm
qua, cứ đến ngày này, tôi đều
cảm thấy mình thật tội nghiệp.
Lần này, dứt khoát tôi sẽ bỏ anh
ấy! Nhưng mỗi lần anh ấy đến
bên tôi, mọi thứ lại đâu vào đấy.
Tịnh Ngôn, phải chăng tôi là
người phụ nữ vô dụng nhất trên
thế giới này?”.
“Kaselin!” Tịnh Ngôn đặt tay lên
vai Kaselin và nói, “Chị có cuộc
sống riêng của chị, anh ta chỉ là
một phần trong cuộc sống của
chị mà thôi!”.
Kaselin cười với vẻ mặt đau khổ,
“Ngày Noel, không có người hẹn
hò, cũng không có người thân,
chỉ có công việc, đó là cuộc sống
của tôi”.
“Vẫn còn có tôi mà”, Tịnh Ngôn
giơ tay lên. “Khi mọi người hẹn
hò với nhau thì chúng ta làm
việc, như vậy người ta sẽ không
bao giờ bằng chúng ta, ok? Bây
giờ chị đã trở thành người quản
lý toàn bộ mảng thị trường
Trung Quốc của công ty rồi còn
gì, trong khi những người khác
vẫn đang là nhân viên.”
Mắt Kaselin sáng lên, cô mỉm
cười nhìn Tịnh ngôn, “Tịnh
Ngôn, những lời nói của cô khiến
tôi cảm thấy nhẹ lòng. Có thông
tin báo về từ Tổng công ty, sau
Noel tôi sẽ được thăng chức, phụ
trách toàn bộ khu vực Đông Nam
Á”.
Tịnh Ngôn mỉm cười, “Xin chúc
mừng, chúng ta bắt đầu lên lớp
nhé!”.
Tiễn Kaselin ra về, trời đã sẩm
tối, mùa đông này thật ngắn,
Tịnh Ngôn cùng với Văn Thù
bước ra khỏi toà nhà, trời đã tối
đen như mực, những làn gió thổi
nhẹ mơn man trên mặt. Từng tốp
người đang cười nói vui vẻ trên
đường phố, phần lớn là những
đôi trai gái đang yêu, họ nhìn
nhau với ánh mắt tình tứ, khuôn
mặt tràn đầy hạnh phúc. Bạn
trai của Văn Thù đã đợi ở cổng
trường từ rất sớm, trước khi
cùng Văn Thù phóng đi, anh ta
còn lườm Tịnh ngôn với ánh mắt
đầy trách móc, dường như Tịnh
Ngôn chính là nguyên nhân
khiến anh ta phải chờ đợi lâu
như thế. Đối với những người
đang yêu, gặp nhau muộn mấy
tiếng trong ngày lễ Noel chẳng
khác nào cuộc chia ly giữa Ngưu
Lang và Chức Nữ.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình,
Tịnh Ngôn đi về phía bãi xe thì
thấy một chiếc xe đang lao như
điên về phía mình tìm chỗ đỗ.
Tịnh Ngôn chưa kịp định thần
thì người phụ nữ trong xe đã
bước xuống, cô ta mặc chiếc váy
dài màu trắng, quàng khăn hồng,
trông thật nhẹ nhàng. Vừa nhìn
đồng hồ trên tay cô ta vừa nói
với giọng bực bội, “Làm ơn
nhanh lên nột chút, chậm là tôi
sẽ bị mất chỗ đấy!”.
Tịnh Ngôn vội vàng nổ máy rồi
phóng vụt ra đường lớn.
Đường đang tắc nghẽn, thành
phố đêm nay long lanh tráng lệ,
phồn hoa thịnh vượng chẳng qua
cũng chỉ có thế, đối với cô hoàn
toàn chẳng có ý nghĩa gì. Trên
đường là cảnh tượng xe cộ rồng
rắn không nhích nổi, cô nghĩ
một lúc, thò tay vào túi để tìm
điện thoại, vừa nhìn chiếc xe
BMW màu trắng trước mắt vừa
nhủ thầm, “Đi nhanh lên, đói
quá rồi!”. Vẫn chưa tìm được
điện thoại. Chiếc BMW vẫn nằm
yên bất động. Cuối cùng cũng mò
thấy điện thoại, cô thở dài một
tiếng rồi ấn phím vào hai chữ
“Chúc mừng”. Cô nhấn nút gửi
đi, rồi đột nhiên lại thấy hối
hận, vội vàng ấn nút xoá bỏ,
nhưng một tiếng “bíp” vang lên,
màn hình hiển thị tin nhắn đã
gửi thành công, cô lẩm bẩm,
“Khỉ thật, sao nhanh quá vậy?”.
Tịnh Ngôn tức giận ném chiếc
điện thoại sang ghế bên cạnh.
Đoàn xe phía trước vẫn không
nhúc nhích.
Giờ này có lẽ hôn lễ đã bắt đầu!
“Em muốn anh hiểu rằng, trên
thế giới này luôn có một người
đang chờ đợi anh, dù ở đâu và
khi nào cũng vậy.”
Thật vô tích sự! Đột nhiên, Tịnh
Ngôn gục đầu vào tay lái bật
khóc nức nở.
*******
“Chào em, Tịnh Ngôn!”
“Chào anh!”
“Anh đang ở sân bay, ba tiếng
nữa anh sẽ đến Thượng Hải.”
“Anh nói gì? Anh vừa mới kết
hôn chưa được một tuần, sao
hôm nay anh đã quay lại Thượng
Hải?”
“Hôm nay thành phố có bắn
pháo hoa, chúng ta cùng đi xem
nhé.”
“Chúng ta? Mấy người? Ba người
ư?”
“Tịnh Ngôn… em có thể rủ thêm
một số bạn bè nữa cùng đi!”
“Anh là đồ điên, tôi gác máy
đây.”
“Tịnh Ngôn, anh chỉ muốn nhìn
thấy em trong ngày cuối cùng
của năm nay thôi.”
“Chu Thừa Khải, anh còn dám…
anh còn dám nói những lời như
vậy ư? Anh là gì mà dám nói
như vậy chứ? Chẳng qua là vì tôi
yêu anh, chẳng qua là vì…”, Tịnh
Ngôn không nói được nữa liền
dập máy.
Ngồi một mình trong phòng làm
việc, chiếc điện thoại vẫn đổ
chuông, rất may cô vẫn còn lý
trí, nếu không cô đã đập tan
chiếc điện thoạ
Quay lại